Chia sẻ của người mẹ từng bị con coi là ‘tệ nhất thế giới’

0
227

Khi con nói với tôi: “Mẹ vẫn sẽ yêu con nếu con lên thiên đường trước chứ? Nếu mẹ đi trước, con vẫn sẽ mãi yêu mẹ”, tôi tin rằng nếu lúc đó tôi hét lên với con, con sẽ không bao giờ nói với tôi những lời ngọt ngào thế.

Dưới đây là chia sẻ của Orange Rhino, một bà mẹ 4 con, từ một người nóng tính và không kiểm soát cảm xúc, chị đã quyết tâm không la mắng con suốt 399 ngày và nhận được nhiều bài học quý mà bản thân không thể ngờ:

Chia se cua nguoi me tung bi con coi la 'te nhat the gioi' hinh anh 1

“Những cậu con trai của tôi rất nghịch ngợm, lúc thì khóc lóc không chịu đi giày, lúc lại vẽ nguệch ngoạc lên tường”. (Ảnh minh họa)

Đã từ lâu tôi không còn phải đi ngủ trong sự tức giận, vừa hối hận trong lòng vì cảm thấy mình là bà mẹ tồi tệ nhất. Tôi đã không còn phải than vãn với chồng vì trót lỡ mắng con. Đã từ lâu, tôi không còn phải nghe tiếng con hét lên: “Mẹ là người mẹ tệ nhất thế giới. Con không còn yêu mẹ nữa”.

Khi tôi không còn la mắng con, tôi thấy mình trở nên yêu thương và kiên nhẫn hơn với lũ trẻ. Ở nhà, 4 đứa trẻ luôn là khán giả trung thành và quan trọng nhất với tôi. Chúng quan sát tôi mọi lúc. Tôi luôn muốn các con nhận xét mình bằng những gì chúng thấy và đánh giá: “Mẹ của con là người mẹ tuyệt vời nhất trong những người mẹ tuyệt vời”.

Cũng giống như người lớn, lũ trẻ sẽ có những ngày rất tốt nhưng cũng có những ngày cảm xúc chẳng mấy dễ chịu. Chúng có thể gắt gỏng và không chịu lắng nghe.

Những cậu con trai của tôi cũng vậy, lúc thì khóc lóc không chịu đi giày, lúc lại vẽ nguệch ngoạc lên tường. Những lúc như thế tôi luôn dặn mình rằng các con vẫn là những đứa trẻ. Chúng đang phải học hỏi, phát triển và tìm cách xử lý. Khi chúng sai, tôi tự nhủ la mắng lúc đó cũng không giúp ích gì. Và lũ trẻ cũng giống như tôi, không muốn bị mắng.

Tôi luôn cố gắng hết sức có thể áp dụng theo những mẹo dạy con để các con sống có kỷ luật hơn. Là mẹ, tôi hoàn toàn có quyền hét lên: “Nhặt ngay Legos lên và xếp gọn gàng vào” khi lũ trẻ bướng bỉnh không chịu nghe, hoặc tôi sẽ đi ra ngoài hít thở vài giây để lấy bình tĩnh rồi quay trở vào với một yêu cầu khác nhưng nhẹ nhàng hơn. Thú thực, tôi thấy việc rời đi trong giây lát để lấy bình tĩnh sẽ khiến đống đồ chơi được nhặt lên nhanh hơn.

Đã nhiều lần tôi muốn từ bỏ ý định này. Tôi nghĩ rằng la mắng sẽ dễ dàng đem lại hiệu quả hơn. Nhưng rồi tôi đã hiểu, la mắng chỉ làm mọi việc rối ren vượt tầm kiểm soát. Làm sao lũ trẻ có thể kịp nghe thấy tôi liên tục nói: “Nhanh lên. Lấy balo. Giày đâu? Áo khoác nữa. Con phải tự tìm. Nhanh lên nào”. Đó là một hỗn hợp âm thanh chói tai, nặng nề có thể khiến con sợ hãi đến bật khóc.

Tôi nhớ, một đêm nọ khi cả nhà đã đi ngủ, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang. Tôi hoàn toàn có thể nổi nóng, hét toáng lên yêu cầu con phải trở lại giường đi ngủ ngay lập tức. Nhưng tôi đã rất bình tĩnh và nhắc con quay trở lại giường.

Khi tôi ngồi bên con, con đã thỏ thẻ nói: “Mẹ ơi, mẹ vẫn sẽ yêu con nếu con lên thiên đường trước chứ? Nếu mẹ đi trước, con vẫn sẽ yêu mẹ. Con sẽ mãi mãi yêu mẹ”. Nước mắt tôi vẫn còn rơi khi tôi gõ những dòng này. Tôi tin chắc rằng nếu lúc đó tôi hét lên với con, chúng sẽ không bao giờ nói với tôi những lời ngọt ngào thế.

Không la mắng bọn trẻ là một điều không dễ dàng gì, nhưng làm những việc khác thay thế sẽ dễ dàng hơn, đơn giản như vào toilet rồi hét lên, đấm đá vào cái gì đó hay hát vu vơ… Có thể ban đầu bạn sẽ thấy những gì mình làm thật ngốc nghếch, nhưng thật sự rất hiệu quả.

Tôi còn có thêm một câu cửa miệng hay ho nữa là “Ít ra thì…”. Câu thần chú này giúp tôi suy nghĩ nhẹ nhàng hơn trong mọi việc. Ví dụ khi con làm rơi ly sữa xuống sàn, tôi tự nghĩ rằng: “Ít ra thì đó không phải là ly thủy tinh và ít nhất thì con cũng đã giúp đỡ mình dọn dẹp rồi”.

Các bà mẹ luôn chăm sóc cho người khác, nhưng lại không có thời gian chăm sóc bản thân mình. Từ khi tôi thấy mình thừa cân, cảm thấy xa cách với bạn bè và cảm thấy kiệt sức khiến cho tôi nóng nảy muốn la hét lên, vậy là tôi bắt đầu học cách chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.

Tôi bắt đầu đi ngủ sớm hơn, dành thời gian tập thể dục, mỗi ngày cố gắng gọi cho một người quan trọng nhất. Tôi biết tự an ủi mình rằng không hoàn hảo cũng không sao.

Bây giờ tôi đã ngừng la hét. Tôi thấy mình bình tĩnh và hạnh phúc hơn. Tôi đi ngủ không còn cảm giác tội lỗi và thức dậy tự tin rằng những đứa trẻ của tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi thường xuyên được nghe những đứa con của tôi nói rằng: “Con yêu mẹ Orange Rhino rất nhiều”. Điều đó quả rất tuyệt vời.

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Please enter your name here